(=_=!!!!!!)
“Độp!” Một cây xương gà bị ném vào thùng rác, Cổ Thượcngồi xổm trong góc phòng bếp, tay vặt đùi gà, Cổ mụ mụ đứng trước mặt giơ giơcái muỗng.
“Cổ Thược, con với Chân Lãng thực sự không có gì?”
Cổ Thược cúi đầu khẳng định, mí mắt cũng không nânglên, hàm hàm hồ hồ dạ một tiếng.
“Thực sự không có?” Tiếng chất vấn thứ hai lớn hơn mộtchút.
“Không.” Cổ Thược nuốt miếng thịt trong miệng xuống,thở một hơi thật dài, vừa mút ngón tay ánh mắt vừa di chuyển, tập trung lực chúý vào một cái đùi gà khác.
Vừa vươn tay, người nào đó vụng trộm đã bị cái muỗnghung hăng đập vào cánh tay, Cổ Thược xoa xoa cánh tay, cực độ bất mãn, “ChânLãng không ăn đùi gà, để lại cho hắn làm gì!?”
“Mày chỉ biết có đùi gà!” Cổ mụ mụ giận dữ, “Chân Lãnglà đàn ông tốt như vậy lại không gặm, gặm đùi gà gì?”
“Gặm Chân Lãng?” Đầu óc như sói đói chỉ có thịt, chưahoàn toàn tỉnh táo, “Toàn thân anh ta toàn là xương, gặm có gì ngon đâu?”
“Đông!” Cái muỗng hung hăng gõ lên đầu của cô, “Hồi békhông cần mày gặm thì mày cứ gặm. Lớn rồi bảo mày gặm thì mày lại không gặm!”
Cuối cùng Cổ Thược cũng trộm được một cái đùi gà nữađến tay, hung hăng cắn một miếng, lúc này mới chậm rãi tiêu hóa lời nói vừa rồicủa lão mẹ…
“A!” Cô kêu to một tiếng, trợn tròn hai mắt như gặpquỷ, ngón tay chỉ lão mẹ của mình không nhịn được run run, “Mẹ, mẹ vừa nói cáigì, bảo con, bảo con theo đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461915/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.