Cổ Thược đang tập trung toàn bộ tinh thần để nghe ma âmtừ đầu kia điện thoại truyền đến não, tiếng nói khuếch đại khiến cho cô mấy lầnnhìn vào điện thoại hoài nghi nó có phải hỏng rồi hay không, căn bản không chúý tới có người vào cửa đang đứng sau mình, nhìn mình với ánh mắt cổ quái.
“Này, con gái a, lão cha con trật tay rồi, mẹ hai ngàynữa mới đến.” Câu nói nhanh chóng lưu loát rất thích hợp với phong cách của Cổmụ mụ, khai báo hoàn tất.
Cổ Thược ngẩn ra, trước khi lão nương của mình ngắtđiện thoại vội vã lên tiếng, “Cha đau tay? Có nghiêm trọng không? Có cần tớibệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Không có chuyện gì.” Giọng nói Cổ mụ mụ so với CổThược thoải mái hơn chục lần, “Hôm qua ông ấy cùng người ta chơi mười sáu vánmạt chược, đánh quá lâu cánh tay rút gân.” (ÔItrời ạ, Ha ha, lý do…. Há há)
Đánh mạt chược tới mức cánh tay rút gân?
Đang thuận tay cầm một quả đào mật trên bàn gặm mộtmiếng, Cổ Thược thở phào một hơi, hột đào mắc nghẹn trong cổ họng, ho sặc thậtlâu mới phun ra được.
Dùng sức hít một ít không khí trong lành, cô khôngnhịn được rống giận, “Ông ấy đánh mạt chược làm tay rút gân mẹ làm gì mà phảitới muộn những hai ngày?”
“Bởi vì ông ấy ngày mai còn hẹn người ta đánh tiếp,bây giờ mẹ đánh còn ông ấy nhìn, thật lâu mới có cơ hội, mẹ làm sao có thể bỏqua?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh thúc giục ra bài, Cổ Thược giữđiện thoại, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461906/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.