Trích lời Cổ Thược —— “Cóngười gặp thoáng qua biến thành vĩnh hằng, có người vĩnh hằng biến thành gặpthoáng qua, mà tôi, không muốn cùng anh gặp thoáng qua càng không muốn cùnganh vĩnh hằng, tôi căn bản không muốn quen biết anh.”
Cổ Thược tay phải móc một lốc bia cùng các loại baolớn bao nhỏ đồ ăn vặt vác trên lưng, chìa khóa vòng vòng quay quanh ngón trỏtay trái, ngâm nga những câu hát không đâu, một đường tiêu sái đi tới.
Tiểu khu cao tầng rất tốt, hơn hẳn cái chỗ rách ráchnát nát cô đang ở kia, không có tiếng mèo gào thét nửa đêm như quỷ la, không cóbài ca chửi gà mắng chó, không khí nhàn nhạt mùi cỏ cây thơm ngát, ánh đèn sángngời không chói mắt, đường nhỏ trải đá cuội trắng.
Cô đặc biệt đi tới chỗ để xe phía trước dạo một vòng,ở chỗ dừng xe cố định không thấy xe của cái tên kia, lúc này mới vui vẻ nhảyvào thang máy.
Có nghĩ cũng không nghĩ ra, ba ba Chân Lãng cái năm ấylàm ăn như bão táp, giá trị của bản thân bành trướng nhanh đến mức có thể cóthể so với phi cơ phòng không Trung Quốc (ờ, đại khái làviệc làm ăn của bác Chân lên như diều gặp gió, nhanh như phi cơ). Vậynên mới có bọn họ đối lập ngày hôm nay, một người ở tiểu khu xa hoa, một ngườiở xóm nghèo.
Nhưng đánh chết cô cũng không thừa nhận bọn họ từ lúctiểu học, trung học, phổ thông, nghiệt duyên cư nhiên lại trà trộn bọn họ vàocùng một trường đại học, lại thật bất hạnh khi bọn họ đều không vui vẻ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461904/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.