Ban đêm Tống Hứa nhóm lửa như thường lệ, chất cái lò nấu nước nóng uống. Vách đá sắp bị nàng vẽ người que kín rồi, rốt cuộc nàng vẫn đưa mắt sang nhìn rắn bự đang yên tĩnh nằm trong góc hẻo lánh. 
Tống Hứa mời gọi: 
"Tiểu soái ca, tới đây chơi đi!" 
Không giống bình thường nàng nhây một lát là có thể gọi người tới, hôm nay nàng gọi mấy lần, còn hát một bài, rắn bự vẫn bất động. 
Chẳng lẽ là do hai ngày nay nhiệt độ lên cao, hắn không cần sưởi ấm? Tống Hứa tới gần, phát hiện đại xà hoàn toàn biến thành thú hình, đầu to chỉnh thể hình bầu dục giấu trong cuộn đuôi, gối lên cái đệm nàng lót bằng rêu khô. 
Nhiều ngày như vậy, trên cơ bản Tống Hứa đều thấy hắn ở hình thái bán thú nhân, chính là nửa rắn nửa người, chỉ trong khoảng thời gian săn mồi ngắn ngủi hắn mới hoàn toàn biến thành thú hình. Nhưng bây giờ hắn không đi săn, tại sao đột nhiên lại biến thành thú hình? 
Nàng trèo đèo lội suối đi qua phần đuôi đồ sộ, cẩn thận kề sát đầu hắn: 
"Ngươi sao rồi? Không muốn chơi hả? Hay là khó chịu?" 
Ô Mộc không nói lời nào, cũng không khè, chỉ đong đưa phần đuôi một chút. 
Tống Hứa nhìn chằm chằm vào cái đầu to của hắn dò xét hồi lâu, nhìn không rõ lắm, đành phải làm một bó đuốc mang tới, mới phát hiện dị dạng. 
Trong cặp mắt đỏ sậm của đại xà tựa hồ bịt kín một tầng màng trắng, như sương mù mông lung, giống như pha lê sáng ngời bị che lại. 
Tống Hứa phản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-vien-co-nuoi-dai-xa/438848/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.