- Anh vẽ gì vậy? - Khắc Kỷ tò mò, cố rướn người lên nhìn vào bức vẽ.
- Tôi đã cho phép cậu nhìn chưa? Tôi đang ru mình trong âm điệu mùa hạ, lượn lờ giữa ngàn mây để tạo nên một bản nhạc tuyệt đẹp trên trang giấy, hiểu chưa? Cậu làm tôi cụt hứng đấy! - Ngự Phong mơ màng đáp lại, sự không hài lòng được thể hiện rõ ra bên ngoài. (1)
- Vậy sao? Anh không cho thì thôi! - mặt cậu "xị" xuống.
Ngự Phong vẫn ngồi đó, bàn tay tiếp tục di chuyển trên tờ giấy, nhưng đầu óc anh không ngừng trôi dạt. Những nét vẽ trên giấy chẳng còn là trọng tâm. Tâm trí anh chìm vào bóng tối của những suy tư sâu thẳm, rồi đột ngột, câu hỏi bật ra từ đôi môi:
- Này, tôi hỏi cậu một câu thật lòng. Tại sao... ngày nào cậu cũng cười?
Đôi mắt Khắc Kỷ dần tối đi, ánh mặt trời chập chờn như những tia lửa bập bùng. Chúng như đốt cháy đi từng phần linh hồn của cậu, như cái hôm trong con hẻm tối, một thanh niên... đốt đi từng mảnh ký ức của chính mình...
Câu hỏi như một mũi kim xuyên thẳng vào trái tim cậu, làm cả cơ thể tê liệt. Cậu cười vì điều gì ư? Cười để che đậy nỗi đau không thể nói ra. Cười để bản thân không gục ngã trước cuộc đời quá khắc nghiệt. Cậu muốn mở lời, nhưng cổ họng nghẹn đắng, những từ ngữ biến mất, không thể thốt ra được.
Bàn tay toan đưa lên những đường ký hiệu, nhưng rồi lại buông xuống. Cậu nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3650251/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.