Ngự Phong nhẹ nhàng đặt tay lên ngực cậu, ngón tay vô tình lướt qua làn da nõn nà, nhẹ nhàng trêu đùa nhũ hoa hồng bé xíu. Giọng anh trầm đến mức khó mà nghe thấy được, nhưng cũng ấm đến chẳng ngờ:
- Nằm yên nào... - giống như tiếng nói trong giấc mơ vọng về, nhưng lại khiến tim Kỷ đập mạnh hơn.
"Mộng du thế này thì hời quá! Đêm nay, em chết với tôi! Xem như em sửa sai đi!" Anh tự viện cớ cho những hành động của bản thân, chân chà mạnh vào chân Khắc Kỷ. (
Phong... - cậu khẽ gọi, chẳng dám lớn tiếng, sợ rằng sẽ làm anh tỉnh giấc.
Từng hơi thở khó nhọc phà nhẹ, đứt quãng nhưng dồn dập. Cậu toan ngồi dậy nhưng bị anh kéo lại, cái ôm chiếm hữu càng chặt hơn. Cậu thở hổn hển, môi mấp máy:
- Anh là đồ lưu manh! Cả lúc ngủ cũng chẳng tha... (2)
"Nằm trong lòng anh chẳng ấm tí nào! Nóng muốn chết!" Kỷ nhăn mặt, cảm giác ấm áp từ cơ thể Ngự Phong gần như làm cậu ngạt thở. Cố gỡ bàn tay của anh ra khỏi ngực mình, nhưng dường như vô vọng, cậu chỉ có thể thở dài, để mặc cho tình huống diễn ra, sợ hãi như chú thỏ nhỏ sa vào hang sói. Tưởng rằng sói đang mơ, nào ngờ là mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Hơi thở của gió, à không, hơi thở của Phong phả nhẹ vào tai Khắc Kỷ, nhồn nhột. Cậu khẽ cựa quậy, vừa muốn thoát khỏi vòng tay anh, vừa sợ đánh thức anh dậy. Nhưng hơi thở anh cứ như luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3650250/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.