Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra, Ngự Phong bước vào, dáng vẻ lạnh lùng và cương nghị. Ông trùm khẽ nhướn mày, giọng ông vang lên đầy ngạc nhiên:
- Sao con lại về rồi?
Khắc Kỷ nín thở, vội vàng chui xuống gầm giường. Tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực khiến cậu có cảm tưởng như nó sắp phá tung lồng ngực mà thoát ra. Cậu nằm áp mặt xuống sàn lạnh, hơi thở như bị bóp nghẹt, đầu óc căng thẳng. (1)
Qua khe hở dưới gầm giường, Khắc Kỷ dõi mắt theo từng bước chân của Ngự Phong. Mỗi chuyển động của anh dường như làm cả cơ thể cậu run lên vì sợ hãi và căng thẳng. Chỉ cần chậm một chút thôi, chắc chắn Ngự Phong sẽ nhận ra cậu đang ở đây.
Ngự Phong bước đến bên giường, cơn gió hạ thoang thoảng phả cái mùi hương êm dịu, như thứ chất gây nghiện mê hoặc Ngự Phong. Tâm trạng anh trở nên tốt hơn, anh nắm lấy tay Tần Cao Tuấn mà bảo:
- Cha à, con khác xưa rồi. Con đã hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có lý do gì để con nấn ná lại cái nơi ấy nữa.
Mùi hương êm dịu phảng phất trong không khí len lỏi vào mũi anh, dần trở nên đậm nét. Ngự Phong nhíu mày:
- Là mùi của Kỷ! - anh bật dậy, dáo dác tìm kiếm. (1
Một lời nói cất lên, hai con người giật mình. Con trùm cố tỏ ra bình tĩnh, ông hiểu tính con trai mình, liền nhanh trí trêu chọc, cố nhấn mạnh như thể muốn để ai khác nghe thấy
- Con là nhớ Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648338/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.