Mái tóc của Ngự Phong rối bời, áo trắng lấm lem bụi bẩn và máu, như vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Đôi mắt sâu hằn lên những vệt thâm quầng, dấu vết của những đêm không ngủ. Dù vậy, anh vẫn giữ được phong thái ngạo nghễ, sẵn sàng tiếp tục con đường bản thân đã chọn.
Tần Cao Tuấn không nhìn thẳng vào Ngự Phong mà chỉ lặng lẽ cầm miếng cam tươi vừa được Khắc Kỷ mang đến, từ tốn nói:
- Con... có tha thứ cho Kỷ không?
Câu hỏi rơi xuống như một hòn đá nặng nề giữa không trung, khiến Ngự Phong khựng lại ngay lập tức. Đôi mắt anh giãn ra, mọi âm thanh xung quanh dường như mờ nhạt, chỉ còn vang vọng cái tên đó - Khắc Kỷ. Bên tai anh lùng bùng, những lời cha nói sau đó đều như bị làn khói mờ phủ kín.
Tần Cao Tuấn tiếp tục, bình thản như thể không nhận ra sự chấn động của con trai:
- À, đây là cam của một người bạn đến thăm cha. Con có muốn ăn chút không?
Nhưng với Ngự Phong, những lời ấy chỉ là một tiếng vang xa xăm không rõ nguồn gốc. Tên Khắc Kỷ vừa được nhắc tới đã đâm sâu vào tâm trí anh. "Tôi đã từng giận em sao? Tôi có giận em không? Không... Tôi hận em! Rất hận... nhưng cũng rất thương... rất nhớ..." (T
Ngự Phong lặng người, rồi từ từ ngồi sụp xuống nền đất, như thể đôi chân anh không còn chịu nổi sức nặng của tâm hồn. Đôi môi anh mấp máy, nhưng không lời nào thoát ra được. Ánh mắt lạnh lùng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648337/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.