Cậu đứng bên lề của một bi kịch không thể thay đổi, cảm nhận sâu sắc nỗi đau và tội lỗi, trong lòng tràn ngập sự mất mát không thể hàn gắn.
Rohypnol mất tác dụng... hồi ức năm xưa quay trở về...
Một buối tối tĩnh mịch, không trăng cũng chăng sao, Khắc Kỷ, với bản tính tò mò của một đứa trẻ, lẻn vào căn phòng riêng của bố mẹ. Căn phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng nhờ nhợ phát ra từ chiếc đèn nhỏ trên bàn. Cậu tiến gần đến hộc bàn bí mật - nơi cậu đã nhiều lần bị cấm đoán, càng làm trí tò mò của cậu như muốn bùng nổ.
Khi lục lọi một hồi lâu, cậu chạm phải một vật gì đó cứng và lấp lánh. Đó là một huy hiệu, phát ra ánh sáng mờ ảo trong căn phòng u tối. Bên cạnh là một tấm ảnh chân dung nhỏ. Một cô bé đáng yêu song ánh mắt có gì đó sắc sảo, cá tính và lém lỉnh. Nhưng điều làm cậu bàng hoàng là một đường gạch chéo đỏ chạy xuyên qua tấm hình.
*Cạch* Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, làm Khắc Kỷ giật mình. Trong thoáng chốc, cậu vội vàng giấu tấm hình sau lưng.
- Con đang làm gì ở đây? - giọng bố cậu vang lên, không lớn nhưng lạnh lùng, như lưỡi dao sắc bén cắt qua bầu không khí căng thẳng. Đôi mắt ông không giấu được sự giận dữ, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.
Khắc Kỷ sợ hãi, lắp bắp:
- Con... con chỉ...
Bố cậu không nói thêm lời nào, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648073/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.