Với nhiều suy nghĩ rối tung rối mù, chập chờn, đứt quãng trong tiếng sấm ì ầm như vọng lên từ lòng đất, đầu anh được gối lên bàn tay gân guốc. (1
Mắt nổ đom đóm, nặng trĩu song tai vẫn nghe rõ tiếng muỗi vo ve bên tai và tiếng nấc nghẹn lòng. Toàn thân anh mềm nhũn, đầu óc choáng váng, ánh mắt mơ hồ. "Muốn nhìn lắm Vương Khắc Kỷ, cái con người đã đặt tôi vào lòng, ủ ấm cho tôi." (2
Mắt anh như bị dính chặt vào nhau, chẳng thấy được cái quái gì. Bỗng ngực nhói lên từng cơn.
Trên gương mặt lãng tử vẫn nhắm nghiền của Phong Phong, những giọt nước lành lạnh không ngừng nhỏ xuống.
Sao lại nóng rát quá! "Kỷ Kỷ em ấy đang khóc sao?"
Giọt lệ nóng hổi của Kỷ lần mò đến đôi mắt mờ đục như mưa phùn xua tan sương mù, anh mở mặt. Bóng dáng của một chàng trai bé nhỏ loáng thoáng lọt vào tầm mắt mơ màng của anh.
- Chịu mở mắt rồi à? Phong Cẩu, em giết anh! Hic! - Khắc Kỷ đánh thùm thụp vào cơ ngực vuông vức, vùi đầu vào nơi vững chắc ấy hòng giấu che đi giọt sương đọng lại trên mi cong.
Cậu đánh rất mạnh, ngực anh thật sự rất nhói. Đau lắm! Nhưng chẳng phải vì những cú đấm liên tục mà đau. Anh nhức nhối, anh xót vì những giọt nước lấp lánh đang rơi lã chã xuống những múi cơ.
Tim Ngự Phong như bị xé thành những mảnh vụn, anh khó khăn rướn người, đôi bàn tay to lớn đã chẳng còn bao nhiêu hơi ấm.
Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3631004/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.