Cảm ơn đã sát trùng. - cậu chỉ bình thản nói, trong đó chứa đầy sự khiêu khích và chế nhạo.
- Mẹ mày! Thằng c!
Mắt hắn đỏ kè lên, thả xô nước xuống, dùng chân chà xát lên lưng cậu. Những hạt muối chưa kịp tan theo đó mà rơi xuống những vết thương. Cát từ đôi giày cũng liên tục ma sát vào. Cậu chỉ biết cắn răng chịu đựng.
- Thế nào? Nãy vừa to mồm lắm mà?
- Sao lại tức giận thế? Lúc này mặt mày trông đá lắm đấy!
- Thằng chó!
Hắn vừa đưa chân lên định đạp vào lưng cậu thì tên còn lại bước vào.
- Bình tĩnh, tao có cái này hay hơn!
Hắn bước vào với con dao sắt bén trong tay, tên kia bắt đầu bình tĩnh ngồi xuống. Ngay giây sau, tên đó thở gấp, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, mồ hôi chảy ra. Hắn bắt đầu nôn ra những thứ vàng vàng trông thật khủng khiếp. Chẳng bao lâu, hắn rơi vào hôn mê.
- Tao đã bảo đừng dùng thuốc quá liều rồi mà không nghe. - Khắc Kỷ cười đầy giễu cợt.
- Để tao xem mày còn to mồm được bao lâu. Gương mặt hoàn hảo này mà có vài vết sẹo chắc cũng không sao đâu nhỉ!
Hắn dùng dao rạch từng vết lên mặt cậu hòng hủy hoại nhan sắc của người con trai có gương mặt hoàn hảo ấy. Chán chê, hắn bóp mặt rồi đổ vào miệng cậu thứ nước gì đó.
- Nuốt mau!
Cậu không muốn nuốt nhưng cứ như vậy thì Vương Khắc Kỷ cậu chết mất. Cậu không thở được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601830/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.