Năm học mới, cậu nói chuyện nhiều hơn dù mặt vẫn lạnh như băng. Ngoài ra, cậu còn tham gia các cuộc thi và các giải thể thao. Nếu giải thể thao mà bắt mang đồ thể thao có thể lộ những vết thương thì cậu sẽ mặc da giả. Cậu nổi lên như một làn sóng, những lá thư tỏ tình bắt đầu ồ ạt mà hướng về phía cậu.
- Cậu có thể làm người yêu tớ không?
- Không. - anh Tần Ngự Phong kéo cậu về sát bên mình rồi trả lời cô gái.
- Tớ đâu có hỏi cậu?
- Thế sao tôi không được trả lời?
Cô gái thẹn quá hóa giận, vùng vằng bỏ đi.
Năm nay, cô dạy toán thường lớp cậu là một bà cô rất khó tính. Dẫu biết Khắc Kỷ mồ côi, dẫu biết cậu phải đi làm (xã hội đen) nhưng cô vẫn luôn gây khó dễ cho cậu.
- Vương Khắc Kỷ! Sao em lại không làm bài tập?
- Em không rảnh. - cậu bình thản đáp lại cô rồi đi ra khỏi lớp.
Chuyện này cậu đã quá quen, việc bị đuổi ra khỏi lớp ở tiết toán thường là chuyện như cơm bữa. Bởi thế không cần cô đuổi, cậu tự đi.
- Ha! Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lí do, em đứng lại đó cho tôi!
- Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ, cứ cho là em không muốn đi. - cậu bước đi không thèm ngoảnh mặt, cậu cũng chán thấy mặt cô lắm rồi.
Trái với Khắc Kỷ, anh lại rất được cô yêu mến và xem như "học trò cưng" của mình. Nhưng tiếc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601829/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.