- Em làm theo bản năng. - cậu trả lời tỉnh bơ nhưng ngó bộ đôi mắt cậu đã sắp híp lại.
Vừa nghe câu trả lời của cậu, cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, cả cô cũng ngơ ngác.
- À... em có thể cho các bạn biết em đã ôn thi như thế nào không? - cô hỏi với nụ cười ngượng trên môi.
Khắc Kỷ lại trả lời miễn cưỡng bằng ánh mắt đờ đẫn:
- Em không ôn.
Nhìn cậu không ổn lắm, mắt cũng đã thâm quầng, cô lo lắng hỏi:
- Em có cần vào phòng y tế không?
- Để em ngủ một giấc là được.
Cậu về chỗ, thoải mái đặt đầu lên bàn, vừa đặt xuống, cậu lập tức rơi vào giấc ngủ. Chẳng ai dám đánh thức cậu cả bởi họ thấy cậu đã mệt lắm rồi, tốt nhất nên để cậu nghỉ ngơi.
Những ngày sau đó, cậu liên tục bị thầy cô trách phạt vì không làm bài tập. Hôm đó là thứ bảy, cũng là ngày có tiết sinh hoạt lớp. Cậu liền bị nêu danh đầu tiên vì là người ngồi trong sổ đầu bài nhiều nhất.
- Vương Khắc Kỷ! Em là thủ khoa mà sao em lại không biết ý thức gì hết vậy? Em biết làm vậy thì bố mẹ sẽ buồn lắm không?
Vương Khắc Kỷ đứng dậy, cậu cười khẩy, một nụ cười chứa đựng tất cả sự thống khổ mà cậu đã chịu những năm qua. Lúc này, mọi ánh mắt đang hướng về phía cậu.
- Bố mẹ em mất rồi.
- Cô... cô xin lỗi! - cô cúi mặt xuống - Vậy người giám hộ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601821/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.