Nhìn theo bóng lưng cô độc của cậu, cô thương cậu không nói nên lời, cô muốn đuổi theo nhưng không muốn cậu tổn thương thêm nữa. Nên cô chỉ đứng đó là nhìn cậu khuất dần phía cuối hành lang.
"Thảo nào em ấy lại hành xử như vậy! Em thật mạnh mẽ! Cô tin em sẽ vượt qua. Cố lên!"
Nhưng những ngày sau, thái độ của cậu vẫn không thay đổi, bài tập cũng không làm, vết thương cũ chưa lành lại chồng thêm vết thương mới.
- Vậy giờ em sống với ai?
- Em ở một mình! - cậu nói dối không chút sơ hở.
- Em còn nhỏ như vậy sao có thể lo được cho bản thân? Mà sao em lại bị thương?
- Em tự có cách giải quyết.
- Sao em lại trả lời cô như vậy? Em là có điều khó nói đúng không? Hay là...
- Cô đừng quan tâm em, thay vào đó thì hãy lo nâng cao điểm số cho những bạn khác.
Cậu cuốc bộ về nhà. Ánh hoàng hôn nhàn nhạt hắt lên gương mặt Vương Khắc Kỷ một nỗi buồn. Nỗi buồn mà cậu phải chôn giấu tận đáy lòng. Dù vậy, cậu không thể nói dối bầu trời kia, nó có thể thấy hết nhưng nó không nói cho bất kì một ai biết. Chỉ nó và cậu cùng nỗi buồn kia về nhà.
Cậu ủ rũ đá những ngọn cỏ dại vô tội bên đường. "Trinh nữ à, sao em lại rủ rượi và ủ dột như tôi thế? Hình tượng e thẹn thường ngày của em đã đi đâu?" Cậu suy nghĩ như thế nhưng cậu đâu biết rằng thứ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601817/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.