Tiểu Manh Manh bỏ đi, để lại một nhà ba người Huỳnh Nam Anh đứng cạnh với nhau. Anh nhìn bóng dáng cậu đi xa dần, mệt mỏi thở dài.
Tiểu Bao Bao tuy là có ngốc nhưng dù sao cậu cũng có chồng được nhiều năm rồi, làm sao không hiểu được chuyện cãi nhau của con trai mình cùng người yêu.
Bao Bao tiến đến nắm tay con trai khuyên nhủ.
"Mầm Cây ngốc lắm, con mau đi xin lỗi Manh Manh đi"
Huỳnh Nam Anh nhíu mày, dường như lần này không muốn chiều nhóc con kia.
Tạ Tĩnh Khang đi đến mỉm cười, xoa đầu con trai để lại vài câu.
"Manh Manh vốn dĩ từ trước đến bây giờ chỉ có mình con. Tính tình thằng bé thế nào con cũng là người hiểu rõ nhất. Thằng bé cũng chưa từng quan trọng việc học, nhưng vì con thằng bé mới chịu nghiêm túc thi. Con nói thử xem, vậy thằng bé dám đánh người trong kì thi còn không phải do quá lo lắng cho con sao?"
"Con..."
Huỳnh Nam Anh biết Tiểu Manh Manh đánh người chắc chắn là vì mình, nhưng lần thi này dù sao cũng là thi học kì. Cậu ấy không thể tùy tiện như vậy được.
"Việc học đúng là quan trọng, nhưng con nghĩ làm xem. Đặt con trong trường hợp của Manh Manh, chắc chắn con cũng sẽ đánh người. Hai đứa đều quý trọng lẫn nhau, đừng vì chút xích mích mà hiểu lầm nhau nữa. Gần đến giờ thi rồi, con không mau dỗ thằng bé thì nó không chịu thi nữa đâu..."
Tạ Tính Khang nói đúng, Huỳnh Nam Anh chưa từng đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truoc-mat-ban-trai-lien-bien-thanh-cun-ngoan/3442486/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.