Úc Thời Dịch đi tìm Sở Tu, kể lại cuộc trò chuyện với cô gái. Nếu đổi lại thành một người không tìm được nhiều manh mối trong mê cung, nói không chừng sẽ thật sự tin lời nói dối của cô ta.
Rốt cuộc, nghe có vẻ rất có logic đó.
Ngừi phụ trách đánh lạc hướng tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà chỉ cần bọn họ đi vào ngôi nhà, cô gái kia sẽ bị hấp dẫn trở về ngay lập tức, người phụ trách đánh lạc hướng đương nhiên sẽ an toàn.
Mà bọn họ thừa dịp thời gian này tìm được chìa khóa rồi đi ngay, thứ họ muốn chính là khoảng thời gian trống đó, nghe có vẻ nói có sách mách có chứng…
Chỉ là Sở Tu bọn họ đã tìm được rất nhiều manh mối, giờ phút này đang nghi ngờ, đám kia người kia muốn lấy bọn họ làm bia đỡ đạn, sau đó nhóm người đó nhân cơ hội tiến vào ngôi nhà kia, tìm được địa đạo, đi vào tìm tòi.
Nhóm người đó rốt cuộc biết nhiều hay ít thì không ai rõ cả, nhưng tuyệt đối không có tâm tư tốt lành gì.
“Đi hỏi bọn họ thử xem cửa ở đâu, chỉ cần chúng ta có thể nhìn thấy cửa thì có thể hợp tác.” Sở Tu ý xấu nói: “Bọn họ muốn lấy chúng ta làm bia đõe đạn, nhưng mà đến lúc đó ai làm bia đỡ đạn thì không biết đâu."
Lúc này cô gái kia đã thúc giục: “Các người bàn bạc xong chưa? Không được thì chúng tôi sẽ đi tìm người khác hợp tác đó.”
Úc Thời Dịch nói: “Hợp tác thì có, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-game-chay-tron-lam-lao-dai/1062159/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.