Sau khi Tuấn đi nó buồn vô cùng, nó nhớ thằng bạn ngày ngày theo mình... nhớ đứa xuốt ngày mè nheo đòi chép bài...
Nhớ đứa con trai thở hổn hển mặt mũi đỏ gay nhưng vẫn cười tươi đưa cho nó chai nước ,
Nhớ đứa bạn thân này vô cùng
Nhớ lắm...
Nó òa khóc
Vương Lãnh Nhân đến bên ôm nó vào lòng... anh biết những giọt nước mắt này là nuối tiếc cho tình bạn của bảo bối nhưng nhìn thấy nước mắt bảo bối rơi vì thằng con trai khác anh đau lắm
Mất gần 1 tháng nó mới có thể quen với việc đi học mà trong lớp không có Tuấn
Hoàng hôn buồn ngả lưng kéo đêm đen
Gió lồng lộng trên trung cư tòa cao ốc có một người con trai ngắm nhìn tấm ảnh của một người con gái
Nhẹ mỉm cười
Nhìn vào khoảng không xa vời
-Không có tớ ở bên, nhóc con cậu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Tớ yêu cậu... mãi mãi yêu cậu
Giá mà trong tim cậu tớ chiếm một phần như anh ta nhỉ...
Mùa đông tràn về mang theo gió mùa đông bắc lạnh tê tái...
Trước cổng trường một đứa con gái co do chịu đựng từng đợt gió rít
Hai bàn tay nhỏ suýt xoa... mái tóc dài bay loạn xạ
-Hi
Nghe tiếng gọi quen thuộc nó vội nhìn về phía phát ra tiếng nói
Thằng con trai cao kều mặc phong phanh đang toe toét nhìn nó cười...
-Anh...sao ăn mặc phong phanh như thằng không điều kiện thế này?...
-Anh đón em
Vương lãnh Nhân cười áp hai bàn tay đang ủ sâu trong túi áo vào má nó
-Ấm không?
-Anh hâm.
-Em có thấy thằng hâm nào đẹp trai như anh chưa?
-Em có thể đi xe bus về anh đúng là điên mới ra đây hứng gió... về ốm thì sao?
Nó mắng
-Anh không yên tâm để em đi xe bus một mình, trên xe lắm loại người lắm. Với lại ốm em phải chịu trách nhiệm chăm anh , anh vì em mà không quản khó khăn gian khổ còn gì
Vương Lãnh Nhân vừa đội mũ bảo hiểm cho nó vừa thao thao bất tuyệt
-Lý sự, anh mà ốm em mặc kệ anh luôn
Nó chu môi
-Eo, ác thế
-Giờ mới biết à ? Muộn rồi
Gió lạnh buốt tạt vào mặt, đôi tay lớn tím tái vì lạnh , nó đau lòng vô cùng
Có đứa con gái khờ hỏi nhỏ
-Lạnh lắm không anh?
Đứa con trai cười...
-Không , mát cực
-Hâm mát cái đầu anh
-Thế ôm anh cho ấm đê
Vương Lãnh Nhân nói đùa đùa... ai dè... được ôm thật
Nó áp mặt vào lưng anh
-Sao anh tốt với em thế?
Vương Lãnh Nhân cười nhẹ lẩm bẩm
-Ngốc, là vì anh yêu em
-Anh nói gì thế? Em nghe không rõ
Nó cau mày
-Không... không, anh hát mà...
-...Hâm thật đấy
Sáng hôm sau trước khi đi học có đứa được hẳn đôi găng tay xịn...tâm hồn sung sướng đến thiên đường
Tửng ca ca bĩu môi
-Có đôi gang tay mà quý như vàng
-Bảo bối mua cho đấy
Vương Lãnh Nhân giữ khư khư đôi gang tay như báu vật đến sờ cũng không cho người khác sờ vào
-muốn có về bảo gấu nhà làm ột đôi, đừng có chạm vào đồ của bổn thiếu gia
Tửng ca hứ lạnh... mẹ... bạn bè từ hồi cởi truồng tắm mưa mà sờ chút không cho sờ... đồ ích kỷ... nhất định mách bà xã cấm cung không cho hắn gặp bảo bối nhà hắn 1 tuần cho biết mặt dám hỗn với anh là không có kết quả tốt
Do thể lực yếu nó bị sốt virut nằm bệnh viện cả tuần liền
Ngày nào Vương Lãnh Nhân cũng lượn lờ ở chỗ nó ít nhất 12 tiếng
Nó sợ lây bệnh cho anh , anh cười xuề bảo
-Anh bệnh em lại chăm anh...
1 tuần sau nó ra viện thì kẻ nào đó lại nhập viện vì sốt Virut...
-Ngốc
-Ờ... ốm sướng phết nhở? Được người đẹp chăm
-Anh hâm , sao cứ tốt với em như thế
Nó khóc
-Ngốc.... còn không hiểu sao?
Những ngón tay to lớn gạt đi nước mắt của nó
-Là... anh yêu em đấy nhóc con ạ! Mọi người đều nhận ra sao em không nhận ra nhỉ???? Anh tưởng IQ của em cao lắm cơ
Nó nhéo Nhân một cái
-Ghét anh
-Ghét thật đấy???
-ừ
Có đứa vênh váo
-Ừ thế về đi, không cần chịu đựng ở đây với người mình ghét đâu
Con sói nằm quay lưng lại môi hơi nhếch lên giả vờ đau lòng nói
-Này... anh giận à? Vương Lãnh Nhân thật ra thì em không ghét anh mà.
Nó kéo kéo tay áo người kia.
Con sói vẫn không nhúc nhích
Thỏ con lại tưởng bị người ta giận liền cuống cuồng xin lỗi
-Anh không nói chuyện vậy em về
Nó vùng vằng đứng dậy định bỏ đi thì bị con sói kéo lại...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]