Tình yêu xuất phát từ trái tim. Không cần một cuộc đời ngọt ngào như những câu chuyện cổ tích, không cần tia yêu thương vô tận như những cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Mà đơn giản, hạnh phúc chỉ cần ta có nhau. Nhưng hạnh phúc cùng tên gọi là thế, tại sao lại mỗi người một khác? Tựa như là nước mắt, tựa như là mưa rơi, một phút giây thôi đã vội vàng rửa trôi đi tất cả. Ngọt ngào, nay ở đâu? Hạnh phúc, nay ở đâu?
Yêu, thứ nhận lại chỉ là những nỗi cay đắng. Người ta hạnh phúc vì được yêu, còn anh vạn phần đau khổ vì yêu. Hỏi thế gian tình là gì? Tại sao anh phải đau lòng? Tại sao anh phải tiếc thương những tháng ngày năm ấy? Mấy năm yêu thương cô, đổi lại chính là sự tàn nhẫn cùng ánh mắt cô độc. Bao nhiêu đau đớn bủa vây lấy tâm trí, cuối cùng nhìn lại, đoạn đường anh đã đi, thì ra bấy lâu nay cũng chỉ là một mình anh lặng lẽ bước.
Nếu như yêu là khổ đau, vậy thì đừng yêu? Lý trí có thể điều khiển, nhưng trái tim thì không! Nếu như có thể dùng lý trí, vậy thì hãy trực tiếp biến thành ác quỷ, tàn nhẫn bẻ gãy đôi cánh của thiên thần? Yêu là yêu, nhưng yêu không phải sự chiếm đoạt làm của riêng mình!