Riki ngồi cạnh nhìn anh, Santa cũng quay đầu nhìn lại một chút, mỉm cười một cái:" Không sao đâu, để mọi người lo lắng rồi."
Ngữ khí Santa điềm đạm lại nhu hòa cũng làm cho Riki an tâm một chút. Vốn cũng không phải là người nói nhiều, sau đó cũng chỉ còn mình người đại diện lải nhải liên thiên về chút việc lớn việc nhỏ.
Đúng như người đại diện nói, gần đây Santa ngoại trừ một chút hoạt nhóm thì không còn có lịch trình cá nhân. Anh cũng không phàn nàn gì, mỗi ngày chính là nhảy một chút, sắp xếp đội hình nhảy, anh cũng không nhắc lại cái tên đó, dường như thật sự đã chữa khỏi bệnh.
Đến ngày hẹn với Hứa Manh, Santa che kín người mới đi đến chỗ hẹn. Đó có lẽ là nơi cô ta sống. Một nơi mặc dù không lớn ngược lại điều kiện không tệ. Hứa Manh dẫn Santa tới phòng khách còn rót cho anh một cốc nước.
Santa không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem một cái thẻ đặt lên bàn nói:" Mật mã là số hiệu của tôi ở nơi đó."
Hứa Manh cũng không khách khí, trực tiếp đem thẻ bỏ vào túi.
Santa nhấp một miếng nước, hơi ngượng ngùng mà hỏi:" Không ảnh hưởng công việc của cô chứ?"
"Không có!" Hứa Manh thờ ơ nói:" Dù sao tôi cũng nghỉ việc rồi!"
Santa hơi kinh ngạc:" Là bởi vì giúp tôi sao?"
"Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chẳng qua là lấy được từ anh một khoản tiền liền không muốn cùng những người đó ở chung một chỗ nữa. Nơi đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì!"
Santa có chút thở dài, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-khong-co-em/4153414/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.