Đầu bên kia điện thoại là một khoảng lặng dài.
Nghe không thấy tiếng nói chuyện Trần Lãng hẳn sẽ cúp máy.
Nhưng mà không như mong muốn, Trần Lãng vô cùng kiên nhẫn cho cậu chuẩn bị tâm lý, sau đó mở miệng, “Tống Thần nói chuyện đi, tôi nghe thấy tiếng cậu hít thở,”
Tống Thần theo bản năng nín thở.
Người bên kia dừng một chút, nói: “Đừng nín thở.”
Tống Thần cảm thấy uất ức, hừ một tiếng, “Có việc gì à, tôi rất bận.”
“Có, tôi vừa mới tìm lại bài thi toán trong cặp sách, chỉ có 145 điểm, cảm thấy hơi lạ…”
“Có cái gì lạ, đương nhiên là do cậu làm sai đề, còn nghĩ rằng giáo viên tính sai điểm cho cậu á. Lại nói 145 điểm đã rất tốt, cậu cho rằng luôn luôn được điểm tối đa à?”
“Đúng đúng đúng, 145 điểm rất tốt.” Trần Lãng thành khẩn thuận theo lời cậu nói.
Uầy, hôm nay còn rất giống người, không có mở miệng phản bác.
Thành công ghét bỏ Trần Lãng tâm trạng Tống Thần thoáng tốt lên một chút, “Cậu tìm đến tôi làm gì, có phải hay muốn muốn tôi nói câu sai cho cậu?”
“Cũng được.” Trần Lãng ngừng cười, hỏi: “Nhưng mà tôi muốn hỏi cậu bao nhiêu điểm trước.”
“Tôi đương nhiên là ----“ Tống Thần đột nhiên dừng lại, cảm giác không đúng.
Bài thi toán học?
Cậu nhớ rõ Trần Lãng không phải được điểm tối đa sao?
Tống Thần mơ hồ có dự cảm không tốt, cậu kéo cặp sách qua tìm kiếm, ở giữa hai ngăn tìm được một tờ giấy thi.
Toán học.
Điểm tối đa 150.
Tên: Trần Lãng.
Tống Thần đầu ong một tiếng, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/270502/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.