Tâm trạng của Tống Thần vô cùng phức tạp. 
Tại sao lại như vậy chứ? 
Cậu túm lấy Chu Ninh hỏi, “Sao cậu không nói với tôi là lúc thi phải ở lại một đêm.” 
Vậy mà Chu Ninh so với cậu còn hoang mang hơn, “Ở lại một đêm?” 
Chỉ là, vấn đề này cũng làm khó cho Chu Ninh. 
Dù sao thì cuộc thi như nào cậu ta cũng không quá rõ ràng. 
Tống Thần buông tha cho cậu ta, đến hỏi Tống Linh, Tống Linh cũng rất ngạc nhiên, “Hóa ra là cậu không biết.” 
Tôi biết cái con khỉ! 
Tống Linh nghĩ nghĩ, hiểu được, đầu tiên là an ủi, sau đó lại tỏ vẻ hâm mộ, “Anh à, anh có thể…” 
Tống Thần: “Không thể.” 
Tống Linh không vừa lòng, “Tui còn chưa nói cái gì hết.” 
Tống Thần: “Không cần nói, đều không được.” 
Không cần nói cũng biết muốn cậu bỏ ra chút thời gian chụp ảnh Trần Lãng. 
Nằm mơ đi, điều này sẽ không bao giờ thành hiện thực. 
Chẳng lẽ lại cùng Trần Lãng ở chung phòng thật, nhưng cậu lại không quen những người khác, muốn đổi cũng khó mà mở miệng. 
Cái khác không sợ. 
Cậu chỉ sợ mình nửa đêm phát bệnh, chạy đến trên giường Trần Lãng ôm người ta không buông tay, còn liều mình hít lấy hít để. 
Vậy là coi như danh tiếng lẫy lừng cùng một thân trong sạch sẽ bị hủy. 
Ngẫm lại ngay lập tức mất hết can đảm. 
Nếu không thì sớm mua một sợi dây thừng, trước khi ngủ trói mình thành một bó. 
Chỉ là thao tác có vẻ khó khăn. 
Ngộ nhỡ buổi sáng dậy muộn hơn Trần Lãng, giải thích như nào cũng là một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/270501/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.