Mùi hương ngào ngạt không ngừng đánh thẳng vào Trần Lãng, cậu ta chịu đựng đau nhức trên trán, cảm thấy sức chịu đựng của mình trong khoảng thời gian này mạnh mẽ hơn bao giờ hết. 
Vén tay áo lên, đập vào mắt là một mảng đỏ trên bờ vai trắng nõn nhìn mà muốn hết hồn. 
Không có mùi thuốc. 
“Sao lại không xịt thuốc?” Sắc mặt Trần Lãng trở nên khó coi, hỏi cậu. 
Tống Thần còn đang tự đấu tranh với chính mình, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, tủi thân. 
Mấy lần trước chỉ có một mình cậu, xem áo khoác thành chăn, ôm áo khoác vùi mặt vào, dù mất mặt như nào thì cũng chỉ có mình cậu biết. 
Nhưng bây giờ có thêm Trần Lãng ở đây nên cậu không dám không biết xấu hổ như vậy, đáng giận nhất chính là, không thể đem cậu ta đuổi ra ngoài. 
Trần Lãng đi đến ghế sofa nhặt bình thuốc lên, Tống Thần ở đằng sau nắm chặt vạt áo đi theo từng bước, như một cái đuôi nhỏ. 
Trần Lãng đành chịu, “Ngồi xuống.” 
Tống Thần ngoan ngoãn ngồi xuống, cùng cậu ta thương lượng, “Cậu có thể cởi quần áo ra không?” 
Trần Lãng mở nắp bình ra lắc lắc, không thèm để ý. Tống Thần ngồi trên sofa nuốt nước miếng, cổ họng đau rát, sự chờ mong trong mắt gần như trào ra, “Xong rồi đi ra ngoài.” 
Trần Lãng liếc mắt, “Tôi chỉ mặc một cái áo, không có áo khoác, cậu xác định để cho tôi cởi ra rồi cứ thế mà đi ra ngoài?” 
Ánh mắt của cậu ta lạnh buốt, dường như chỉ cần Tống Thần gật đầu nói phải, cậu ta sẽ đem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/270499/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.