Tống Thần tỉnh lại lúc 9 giờ, bị ác mộng dọa tỉnh, toàn thân mềm nhũn đổ đầy mồ hôi. 
Cậu mơ thấy Trần Lãng ngày hôm đó ở phòng học không buông cậu ra, thay vào đó cúi xuống cọ mặt vào cổ cậu. 
Cúi đầu kề tai cậu nói nhỏ. 
Sờ áo khoác không bằng sờ tôi. 
Trần Lãng gửi tin nhắn cho cậu ngay lúc này: Gặp nhau ở nhà ga lúc 2 giờ. 
À, đúng rồi. 
Cậu còn cùng Trần Lãng đi mua sách. 
Vừa trong ác mộng tỉnh dậy lại đi gặp mặt đối tượng trong mơ. 
Thật là thảm. 
Tối qua không biết Trần Lãng tìm Wechat của cậu trong nhóm chat nào, gửi xin kết bạn. 
Cậu căn bản không muốn, nhưng đã đồng ý cùng đi mua sách, bây giờ không chấp nhận thì trông có vẻ là cố tình làm khó. 
Vòng bạn bè của Trần Lãng cùng cậu ta giống nhau. 
Chả có gì để xem. 
Có mấy tấm ảnh phong cảnh, phần giới thiệu cũng chỉ có mấy chữ số. 
Tống Thần liếc mắt qua rồi thoát ra. 
Cậu nằm trên giường chơi điện thoại đến giờ cơm trưa, mặc quần áo đoàng hoàng rửa mặt xong thì xuống lầu ăn cơm. 
Thời tiết ngày càng nóng, cậu mặc áo chữ T tay áo dài bảy phần, cổ tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, trắng nõn có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới lớp da, trông vô cùng yếu ớt. 
Dì Lâm quan sát cậu một lúc, đau lòng mở miệng, “Hình như lại gầy thêm rồi, do học tập mệt mỏi quá phải không, Thần Thần nên ăn nhiều lên.” 
Tống Thần nhắc lại: “Học không mệt, thật đó dì.” 
Dì Lâm không coi đó là thật. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/270498/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.