- --------------------- 
Người nọ cúi đầu đẩy Tống Thần ra rồi chạy khỏi lớp, lưng Tống Thần đụng phải góc cạnh của bục giảng, đau ê ẩm kêu lên. 
“Trời má, có bệnh à.” 
Đau đớn khiến Tống Thần hơi tỉnh lại, cậu nhớ ra người này là ai. 
Là người học lớp mười cầm bánh bao đi theo Tống Linh Đoạn Khiếu Phong. 
Hôm đó còn trừng cậu. 
Cậy ta tới đây làm gì. 
Đưa thư tình? 
Tống Thần trở lại chỗ ngồi, phát hiện sách vở của mình bị lật đến loạn thất bát tao, một vài cây bút còn bị rơi dưới đất. 
Cậu quét mắt nhìn trên bàn và học bàn của Tống Linh, cũng không nhìn thấy cái gì giống thư tình. 
Không ngờ lại nhầm qua bàn học của cậu, theo đuổi người ta mà vị trí ngồi cũng không rõ, này rõ không ổn. 
Tống Thần ôm đầu mơ mơ màng màng hùng hổ nhặt bút lên. 
Nếu người này mà theo đuổi được Tống Linh, Tống Thần sẽ viết ngược tên mình lại. 
Nhặt bút lên còn chưa kịp thu dọn bàn, Tống Thần đã ghé lên mặt bàn nằm bất động. 
Tinh thần cậu hỗn loạn, thân thể từng đợt nóng lên, tứ chi nhũn ra giống như ngâm trong nước thời gian dài. 
Lại tới. 
Từ sau khi trả áo khoác cho Trần Lãng, cậu vài ngày nay không có xuất hiện thói xấu này lại, tưởng rằng nó đã tự hết. 
Kết quả lại là nghiêm trọng hơn. 
“Khát quá.” 
Cổ họng khát khô nóng bừng, Tống Thần giống như bệnh nhân thiếu oxy cực độ, nắm chặt lấy cổ áo thở hổn hển. 
Cậu nâng cánh tay không có lực cầm cốc lên định đi lấy nước giải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/270496/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.