Bởi vì áo khoác mất đi tác dụng, tâm trạng Tống Thần không được đẹp cho lắm. 
Chuyện này có nghĩa là cậu phải nghĩ biện pháp tiếp cận Trần Lãng, hoặc là lấy những đồ vật cá nhân của Trần Lãng. 
Các tiết học sáng đều trở nên sầu não không vui, ngay cả khi nghe thấy giáo viên luân phiên nhau khen ngợi Trần Lãng cũng không có phản ứng. 
“Có phải là di chứng hay không?” Tống Linh lo lắng không thôi, quay người cùng Chu Ninh ngồi sau nói thầm. 
“Không thể nào, hôm qua còn đạp tôi rất mạnh á.” 
“Lúc sáng tui xem ảnh anh Lãng mà cậu ấy lại chưa mắng người! Rất không bình thường.” 
“Haiz, tôi thấy Tống Thần đi mua trà sữa, không uống, một đường xách trở về.” Bạn cùng bàn của Chu Ninh Đường Mộ Mộ từ bên ngoài bước vào, kinh ngạc đối với hai người nói. 
“Không có khả năng, cậu ấy giới đường.” 
*Tra ra là bỏ đường, chắc là hạn chế hoặc không ăn đường hay sao ý D: 
Tống Linh chắc chắn Tống Thần trước đó do ăn quá nhiều đồ ngọt, răng đau muốn chết, xin nghỉ phép vài ngày, trám răng xong trở về thề không bao giờ chạm vào đồ ngọt. 
Đường Mộ Ngô chỉ vào hai mắt của mình, sắt son thề, “Tận mắt nhìn thấy.” 
Chu Ninh mắt lóe linh quang, tặc lưỡi, “Sẽ không phải là cho cậu ta ha.” 
Cậu nhớ Trần Lãng nói cái gì vào giờ tan học hôm qua. 
“Cho ai?” 
Tống Linh bắt được trọng điểm. 
“Không có ai.” 
Chu Ninh không dám nói, chẳng may không phải, nói ra lại bị truyền đi, không đem cậu chặt thành khúc thì không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/270495/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.