Thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng chưa tới giờ quy định bật điều hòa nên mọi người không thể làm gì khác ngoài việc bật quạt máy mở lên mức tối đa, con gái mua quạt nhỏ để dùng, còn con trai cầm sách vở xem như cây quạt, tiếng lất phất khắp nơi.
Trong đám học sinh hận không thể mặc áo ba lỗ thay vì đồng phục, Tống Thần vẫn ngoan cố đeo khẩu trang trông rất bắt mắt.
“Anh, anh bị cảm cũng lâu quá rồi đó, anh đeo nó giữa trời nóng như này không thấy khó chịu à?” Đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tống Thần, Tống Linh đã thấy nhớ.
“Khó chịu.” Nhưng không còn cách nào, cậu không nghĩ ra biện pháp nào tốt để giải thích cả.
Chẳng lẽ lại nói mình đi phẫu thuật thẩm mĩ.
“Mẹ nó, Chu Ninh mày lại tách ra đi tám chuyện! Phía đối diện đã giết tới cửa rồi.” Đường Mộ Ngô kêu to, vất vả mãi mới thừa dịp nghỉ giải lao chơi một ván, kết quả đồng đội lại ngu ngốc đứng yên để cho đối phương đánh, từ đường dưới lao thẳng tới.
Chu Ninh đang trò chuyện vui vẻ với Tiểu Nguyên, an ủi vài câu qua loa lấy lệ: “Không sao, ván tiếp theo sẽ thắng.”
Đường Mộ Ngộ tàn nhẫn nói: “Không có ván tiếp theo.” Sau đó đã đá Chu Ninh ra khỏi đội.
Chu Ninh buồn bã thở dài, quay qua làm phiền Tống Thần: “Thần, ngày mai bọn mình đi bơi đê.”
Tống Thần suy nghĩ một lúc, từ chối: “Không đi.”
Sau đó đứng dậy đi tới chỗ ngồi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/2191370/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.