“Muốn cắn cậu!”
Tống Thần không hề khách khí cắn lên xương quai xanh của Trần Lãng, cậu cảm thấy mình đã dùng lực rất mạnh, nhưng đối với Trần Lãng mà nói không đau cũng chả ngứa, nói mèo con mài răng còn tạm chấp nhận.
Vì vậy anh không nhúc nhích, khom người để cho Tống Thần cắn.
Vừa cắn vừa kêu ra tiếng, muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Cho đến khi Tống Thần đổi từ cắn thành liếm, đầu lưỡi ướt át lướt qua cần cổ anh, Trần Lãng ngày lập tức thở hổn hển, đè lại bả vai khiến cậu ngồi thẳng người.
Từ trên cao nhìn xuống thấy được khuôn mặt đỏ bừng của Tống Thần, trong lòng hiện lên cảm giác thỏa mãn khó nói, anh vừa muốn mở miệng, Tống Thần đã đá anh một cái.
Không đau.
Nhưng sắc mặt Trần Lãng tối sầm lại.
Giây trước còn lôi người ta lại vừa cắn vừa liếm, hận không thể lớn lên ở trên người Trần Lãng, giây sau anh đã bị đánh.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trần Lãng lui về phía sau một bước, nói: “Lần này cậu mộng du vào ban ngày à?”
Tống Thần ngẩng đầu, cố đè nén xao động trong lòng, tay trái siết chặt tay vịn của ghế, mạch máu dưới làn da trắng nõn hiện rõ.
Cậu chậm rãi thở phào một hơi, mắng: “Trần Lãng, con mẹ nó sao cậu chó đến vậy?”
Chó Trần Lãng: “…”
“Cậu cố ý có phải không? Cậu đoán được tôi sẽ…”
Sẽ không nhịn được nghĩ muốn ôm cậu, muốn cắn cậu.
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/2191368/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.