Trước khi về nhà, tôi đã từng lo lắng về thái độ của cha mẹ, nhưng khi gặp mặt thật sự, dù không thể gọi là quá nhiệt tình, đôi bên vẫn rất khách sáo với nhau, thoáng nhìn cũng coi như hòa thuận. Mấu chốt là cả hai đều ăn vận rất chỉnh tề, mẹ tôi không mặc đồ ở nhà, cha tôi thậm chí còn nhuộm đen mái tóc đã điểm bạc hai bên thái dương, cổ áo sơ mi bên trong áo len trông rất mới.
Tôi tranh thủ một lúc rảnh, nói nhỏ với cha: "Trang trọng quá vậy ạ?"
Không nói trước mặt Kỳ An, vì cha sĩ diện lắm.
Song cha tôi vẫn nghiêm mặt lờ tôi đi, lướt qua vai tôi rồi đi thẳng. Tôi như chuốc lấy sự khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Cơm nước dọn lên bàn được một nửa thì tôi phát hiện chỉ có ba bát sủi cảo được múc ra. Tôi thấy trước, bèn giả vờ như không có gì mà lượn vào bếp, định bụng tranh thủ lúc Kỳ An chưa để ý sẽ lẳng lặng múc thêm bát còn thiếu. Đi được nửa đường thì mẹ tôi bưng đĩa cá hấp đi tới, "Con đi đâu đấy?"
Chẳng biết là nhờ phúc của ai, tôi sớm đã trở thành cao thủ bịa lý do, mở miệng là nói ngay, "Con lấy xì dầu."
Ánh mắt mẹ liếc khắp bàn ăn một lượt, rồi gọi tôi lại, dặn dò: "Sủi cảo đằng kia không có phần của con đâu, muốn ăn mấy cái thì tự đi mà múc lấy."
... Hả?
Tôi hoàn toàn cạn lời, hóa ra vai hề lại là chính tôi. Người trí thức quả nhiên vẫn cần giữ thể diện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047075/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.