Đâu phải ai cũng như tôi hay như Kỳ An, tìm đủ mọi cách để trốn Tết. Thế nên mấy ngày trước đêm Giao thừa, các sư huynh sư tỷ đã lục tục chuẩn bị về nhà, chỉ còn mình tôi lần lữa: "Mọi người về trước đi, mai em còn định ghé qua nhà văn hóa huyện một chuyến."Sư huynh Phàn thắc mắc: "Sắp Tết rồi, nhà văn hóa còn mở cửa không?"Tôi bị hỏi khó, lập lờ nước đôi: "Chắc là có."Thực ra trong lòng thầm nghĩ, thôi xong, hết tám chín phần mười là đóng cửa rồi.Nhưng sư tỷ đã cắt ngang cuộc nói chuyện, chị ấy múc canh cho tôi rồi hỏi: "Này, bạn của em thích ăn gì, lát nữa mang về cho cô ấy một ít đi."Chuyện ăn ở của chúng tôi tuy có trợ cấp nhưng cũng không dám tiêu xài hoang phí, bữa ăn đều cố gắng đạm bạc hết mức có thể. Kỳ An thường chẳng ăn chung ba bữa với chúng tôi, có lẽ vì không hợp khẩu vị, cũng có lẽ nàng vốn dĩ không thích mối quan hệ vai vế và những hoàn cảnh thế này.Vậy tại sao còn đến đây làm gì cơ chứ?Dù vậy, tối nay tôi vẫn hỏi nàng có muốn ăn cùng chúng tôi không, dù sao cũng là ngày cuối cùng mọi người còn tụ tập đông đủ. Nàng vẫn nói không muốn, nhưng âm cuối lại kéo hơi dài, đầy vẻ do dự, như thể vẫn còn lời muốn nói.Vì vậy tôi không vội đáp lời, mà kiên nhẫn chờ đợi."Chị không được khỏe lắm, tối không muốn ra ngoài," Nàng nói, "Lúc em về, có thể tiện tay mang giúp chị chút gì đó không? Khoai tây chiên với hăm-bơ-gơ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047073/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.