Tôi ngủ không ngon chút nào.
Giấc ngủ cả đêm bị cắt vụn thành những mảnh không đều, mỗi lần tỉnh giấc tôi đều xác nhận lại thời gian theo bản năng, mãi khó khăn lắm mới đến sáu giờ bốn mươi, Kỳ An trông vẫn còn ngủ say.
Cũng hợp tình hợp lý, mấy ai say khướt có thế dậy sớm được.
Tôi khẽ khàng muốn đẩy cánh tay nàng ra, nhưng vừa động nhẹ nàng đã tỉnh, hàng mi chớp chớp mấy cái, mắt mơ màng, nửa khuôn mặt vẫn còn rúc trong chăn, ngay cả sợi tóc cũng khắc một loại cảm xúc rõ ràng: buồn ngủ, không muốn dậy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chạm phải ánh mắt nàng, tôi bất hạnh nhận ra, dường như tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Kỳ An lần nữa.
Thấy nàng không có ý định nói gì, tôi cũng im lặng, nghĩ bụng không chào hỏi rồi đi thẳng là tốt nhất, nhưng quay đầu nhìn lại vẫn không khỏi thương cảm, miễn cưỡng hỏi một câu, "Đỡ hơn chưa?"
Kỳ An gật đầu một cách chậm chạp như cũ, rũ mắt xuống, cả người cuộn tròn trong chăn, giống như một con nhím nhỏ đang ngủ đông. Tôi dời mắt: "Nếu chị không sao thì em đi nha?"
Môi nàng khẽ hé mở, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mím chặt không lên tiếng, muốn nói lại thôi trông rất hiểu chuyện.
Sao lại vướng phải chị thế này.
Tôi khẽ thở dài không để lại dấu vết, cam chịu hỏi: "Chị có muốn ăn sáng không... Em đi mua."
Nàng đưa tay nắm hờ cổ tay tôi, mơ màng nghĩ một lúc, nói muốn ăn bánh trôi hoa quế.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047066/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.