Khi xe taxi dừng ở ngoài cổng bắc trường, Lê Thu vốn có thể không xuống nhưng cách làm việc của chị thường rất không theo lẽ thường, cười tủm tỉm hỏi tôi, "Chị nhớ bên cạnh trường các em có tiệm bánh, điểm tâm không tệ, đúng không?"
Tôi không hứng thú đáp, "Vâng."
Thế là chị đẩy cửa xe bên mình ra, bước xuống trước. "Đi thôi, đi với chị một lát," Chị nói, "Sao có lý chỉ mời người ta uống trà mà không mời người ta ăn chút gì chứ?"
Tôi không ừ hử gì, đi theo sau oán thầm bây giờ thì biết nói đạo lý rồi, lúc gặp mặt không chào hỏi trực tiếp hỏi em đến mức tan vỡ phòng tuyến thì chẳng thấy chị nói đạo lý gì.
Lê Thu không để ý đến sự oán giận của tôi, đầu ngón tay khẽ gõ lên tủ kính, thản nhiên nhìn tôi, "Ăn gì?"
Tôi không có tâm trạng dây dưa nữa, dứt khoát không khách khí, "Bánh su kem nhân khoai môn trứng muối."
Ánh mắt dò xét của chị lướt nhẹ trên mặt tôi một vòng, hỏi ngược lại, "Ai đó nói với chị: Bánh su kem không có nhân kem tươi thì không có linh hồn mà?"
Trong lòng tôi khẽ hẫng một nhịp, nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì vẻ thờ ơ, "Linh hồn chẳng có tác dụng gì, em định bắt đầu yêu thích những cái vỏ hào nhoáng."
Lê Thu bình phẩm sắc bén: "Vì tình mà đau khổ hả, nhận thức kém đi rồi."
Tôi qua loa phụ họa, ừ ừ, không biết còn am nào chiêu ni cô không, em đi tịnh hóa tâm hồn một chút.
Chị không chút nể nang mà xì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047064/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.