Chương 49: Hoang đường. ---o0o--- Ngày hôm đó Kỳ An nói, thật ra em bây giờ không cần chị nữa. Nói thế nào nhỉ, có lẽ nàng nói đúng. Yêu đương quả thật là chuyện rất tốn sức, đặc biệt là khi mỗi ngày tôi đều nhảy tới nhảy lui bên miệng chảo dầu, duy trì một mối quan hệ tiêu hao sức lực lớn hơn nhiều so với hạnh phúc mà nó mang lại cho tôi. Trong tình cảnh như vậy mà còn đi yêu đương thật là chuyện hoang đường, nỗi buồn vui của bản thân còn chưa kịp chống đỡ, còn phải để ý đến nỗi buồn vui của một người khác. Ý nghĩ này nảy ra rất vội vàng, đến nỗi tôi không kịp phân biệt đó là cảm xúc thật lòng của tôi hay chỉ là cố chấp của kẻ thua cuộc. Thời gian đầu tôi quả thật sống rất thê thảm, trên tàu điện ngầm, quán ăn nhanh, trong thang máy đều sợ mình sẽ không kiềm chế được mà khóc bất cứ lúc nào, một mình về ký túc xá là dễ suy sụp nhất, buồn cười hơn là lúc sắp xếp tài liệu tôi vậy mà vẫn có thể tranh thủ rơi nước mắt. Tháng bảy tôi đã bắt đầu vào nhóm nghiên cứu của giáo sư Hà rồi, mấy lần gần đây đi gặp cô, mấy sư tỷ đều nói sắc mặt tôi không tốt, thậm chí giáo sư Hà thấy vậy còn tưởng tôi áp lực quá lớn, lần đầu giảm bớt lượng công việc cho tôi, còn khuyên tôi nên coi trọng sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng thà cô đừng có lòng nhân văn như vậy. Lúc bận túi bụi tôi sẽ càng ít nghĩ đến Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047062/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.