Từ lúc đó trở đi, tôi cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, có lẽ chúng tôi sẽ có một trận cãi vã nảy lửa, điều này có lẽ không hẳn là chuyện xấu, bởi Kỳ An bây giờ lúc nào cũng trông rất mệt mỏi. Nàng chẳng nói gì, mọi chuyện đều giữ trong lòng, nếu như trước đây Kỳ An luôn tỏ ra không quan tâm đến vui buồn thì bây giờ nàng thực sự rã rời, cả người có một nỗi u uất khó tả.
Nhưng Kỳ An quá chu đáo hay nói đúng hơn là quá tự trọng, nàng không muốn trút cảm xúc của mình lên người khác, dù tôi hết sức nghi ngờ một vài yếu tố tiêu cực nảy sinh có liên quan đến tôi.
"Dạo này có phải rất mệt không?"
Mỗi lần tôi hỏi vậy, Kỳ An đều cười ngây vô tội, "Nào có mệt, công việc bình thường, sao vậy?"
Kỳ An hầu như không kể cho tôi nghe về công việc của nàng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc quan tâm đến mọi chuyện của tôi. Khoảng thời gian đó, thi lại, hoàn thiện luận văn và bảo vệ diễn ra liên tiếp, sau đó lại cùng khoa chuẩn bị dạ hội tốt nghiệp. Các anh chị khóa trên theo ý của giáo sư Hà thường chủ động dẫn tôi tham gia một số hoạt động giao lưu học thuật, để không quá lộ vẻ non nớt, tôi buộc phải tiếp tục "dùi mài kinh sử" vào cuối kỳ tốt nghiệp lẽ ra đã tương đối thoải mái, nên lúc nào trông cũng rất bận rộn. Sau này tôi nghĩ có lẽ chính vì vậy mà nàng luôn để ý đến cảm xúc của tôi.
Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047061/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.