Trước Tết, tôi đi siêu thị với Kỳ An, dường như đã dễ dàng trở lại mối quan hệ trước khi cãi nhau. Mua xong những thứ như dầu muối tương cà, rau củ quả tươi sống, mạch suy nghĩ của Kỳ An bắt đầu thoát ly khỏi những điều thường nhật, trở nên bay bổng: "Em muốn ăn kem không?"
Tôi thấy hết sức khó tin, hỏi nàng một người miền Nam như chị sao lại có nhiều sở thích của người Đông Bắc thế, nhưng Kỳ An vẫn kéo tôi về phía tủ lạnh, nói chúng ta cứ đến xem một chút thôi mà.
Nàng nói "chúng ta" nhưng thực tế lại không hề thực sự bao gồm tôi vào đó, Kỳ An biết bệnh đau dạ dày thường xuyên của tôi, nên hỏi tôi có ăn không hoàn toàn chỉ là cái cớ, bây giờ chỉ lo chọn cho mình, coi tôi như một công cụ cung cấp ý kiến.
Có thể coi là khuôn mẫu của việc nghiêm khắc với người khác, rộng rãi với bản thân.
Nhưng Kỳ An lại bắt đầu giở trò lưu manh với tôi, khiến tôi không nhớ ra lần trước nàng vô lý như vậy là khi nào, dài dằng dặc như dòng sông chảy qua vô số năm. Nàng cầm một cái tôi gạt bỏ một cái, nói sô cô la quá đắng, vải quá ngấy, nho quá chua, vị nguyên bản quá bình thường. Kỳ An bị chọc cho mất hứng, cười bất lực: "Sao em cứ như một bài văn mẫu vậy hả?"
Nàng không muốn ăn kem nữa, lại nghĩ ra chủ ý khác, nói đúng rồi, suýt chút nữa quên mua chút bánh trôi.
Tôi chống tay lên thành xe đẩy hàng, nghiêng đầu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047059/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.