Khi Lương Hiểu về, tôi đã từ trên giường tầng trên leo xuống, ngồi ngay ngắn trước bàn học. Cô ấy khoa trương kêu lên một tiếng "Ối dào" đầy kịch tính: "Ô hô, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"
Tôi liếc nhẹ vào biểu tượng thời tiết ở góc dưới bên trái màn hình máy tính, đáp lời cô ấy: "Gió tây cấp hai."
Rồi ngẫm lại thấy không ổn lắm, tôi đính chính: "Tuần này tui vẫn luôn ở đây mà."
"Chiều ngài chẳng phải ra khỏi trường rồi sao, ai ngờ ngài còn chịu khó quay về cơ đấy," Cô ấy nhập vai sâu sắc, càng lúc càng drama, "Tui biết ngay mà, ngài nhất định là không nỡ rời xa tui!"
Tôi suýt chút nữa bị sặc nước trà, nhắm mắt cho qua nói ừ ừ ừ.
Lương Hiểu đi ra ban công thu quần áo, vừa lạch cạch lấy móc áo vừa trách móc tôi: "Bà với Chu Khả Y đúng là đồ trọng sắc khinh bạn, mỗi người lo chuyện riêng, bỏ mặc tui cô đơn lẻ bóng."
Tôi chỉ tay về phía bàn của Tạ Thư Hàm: "Cô đơn lẻ bóng gì chứ, đây chẳng phải là thế giới riêng của hai ngươi sao?"
Lương Hiểu thực sự nổi giận, lớn tiếng tố cáo: "Thế giới hai người mà người kia đâu? Bà về cả tuần nay thấy cổ ở ký túc xá được mấy lần..."
Cô ấy đột nhiên phanh gấp, dùng sức đập mạnh chiếc bút dạ quang đang cầm trên tay xuống cạnh bàn, vẻ mặt đúng kiểu hóa ra thằng hề là chính mình: "Tui quên mất, cả ngày bà cũng có ở ký túc xá đâu, đúng là một giuộc!"
Tôi dở khóc dở cười, an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047058/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.