Tuần đầu tiên của cuộc sống đại học thực sự giáng cho tôi một đòn chí mạng, hoàn toàn không giống như những điều tốt đẹp được miêu tả trong truyện học đường. Với một đứa mù đường cộng thêm chứng sợ xã hội như tôi, chỉ riêng việc tìm lớp học mỗi ngày đã đau khổ đến mức khó tin, buộc lòng phải "chim chậm bay trước" dậy sớm hơn vài chục phút để mò đường đi, gặp phải những lớp học cần tranh chỗ ngồi, tôi gần như muốn tự bốc cháy tại chỗ.
Các môn chuyên ngành còn đau đầu hơn. Khi việc đọc sách chỉ là một sở thích, tôi còn có thể nhìn nó như "ta thấy núi xanh duyên dáng lạ thường", nhưng khi nó bị biến thành một nhiệm vụ bắt buộc thì nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, thậm chí bây giờ tôi chỉ cần mở bìa sách ra là đã hoa mắt chóng mặt rồi.
Nhưng điều đáng mừng là tôi đã có được sự tự do mà mình hằng mong đợi. Buổi tối kéo rèm giường sẽ là thế giới nhỏ bé của riêng tôi, xem phim, chơi game, hoặc chỉ đơn giản là lướt điện thoại trong vô định, muốn thức đến mấy giờ cũng được.
Người ta nói thói quen xấu hình thành dễ hơn nhiều, xem kìa, ngay cả đồng hồ sinh học của tôi cũng tự nhiên hiểu rằng thức khuya là một thói xấu, chỉ sau ba bốn ngày, tôi đã từ việc tự nguyện thức khuya chuyển sang bị ép mất ngủ. Đồng hồ sinh học hỗn loạn coi hai giờ sáng như giờ vàng tám giờ tối, điều khiển tế bào não nhảy nhót suốt đêm. Tôi tự làm tự chịu, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.