"Làm gì có cái lý đó!"
Đám người hầu thở dài một hơi, nhìn xem! Bọn họ sớm đã biết rằng chủ nhân nghe xong những lời này chắc chăn sẽ không vuil
Tướng tương bổn vô chủng, nam nhi đương tự cường!
Nghĩa là vương hầu hay tướng quân không phải là do trời sinh, mà là do nam nhi tự thân phấn đấu mới đạt được.
Thật là to gan! Thật là cứng đầu!
Tân phu nhân quát lớn: "Người đâu! Đi đánh cho tên cứng đầu này một trận nên thân! Đánh đến khi hắn phục thì thôi! Đánh đến khi hắn không còn hống hách được nữa thì thôi!"
Tần Phong vẻ mặt thờ ơ, còn Tân Phượng Uyển thì sợ mẹ mình sẽ thực sự đánh Tiêu Lâm tàn phế, đôi lông mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại: "Mẹ... Hắn chỉ được cái nói là hay thôi chứ thực ra cũng chỉ là một kẻ hèn nhát".
"Loại người như vậy nếu không dạy cho một trận nên thân thì không biết sau này sế gây ra phiền toái gì cho Tần gia chúng ta!" Tân phu nhân xua tay: "Bây giờ tổ phụ con không còn nữa, sẽ không có ai bảo vệ kẻ gây rối này! Chẳng lẽ ta lại không thể dạy dỗ một cô gia?”
Tân phu nhân ra lệnh, hai vị tướng quân tuân theo mệnh lệnh rời đi.
'Tân Nam nghiến răng nghiến lợi, đám người hầu này bắt nạt người khác cũng có chừng mực thôi chứ. Phủ tướng quân quân lệnh như sơn, chuyến này tỷ phu e rằng sẽ bị đánh chết mất!
Tần phu nhân tức giận đến mức Tân Nam không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3481618/chuong-306.html