Hoàng đế vừa dứt lời, Mã công công vẻ mặt lạnh lùng hô lớn: "Người đâu, lôi Dương Chiêu ra ngoài!"
Các thị vệ uy nghiêm tiến tới bắt người, Dương Chiêu lúc này như con cá chết, liều mạng vùng vẫy: "Bệ hạ minh giám! Bệ hạ minh giám!"
Im miệng đi! Dương Lạc hung dữ nhìn Dương Chiêu một cái, nhưng Dương Chiêu lại không nhìn thấy, càng vùng vẫy dữ dội hơn: "Thần không phục! Bệ hạ! Thần không phục!"
"Khoan đãi"
Hoàng đế vẫy tay ra hiệu cho thị vệ dừng lại.
Dương Lạc tức muốn lộn ruột! Ngu xuẩn! Tên ngốc này!
Dương Chiêu lại cho là hoàng đế đổi ý, lập tức hất tay thị vệ ra: "Bệ hại"
"Ngươi có chuyện gì không phục?" hoàng đế bình tĩnh hỏi.
Vị hoàng đế này là một vị vua nhân từ, nếu hét lên như vậy trước mặt Trụ Vương của Hoa Hạ thì Dương Chiếu sẽ bị chặt thành từng khúc.
"Không phải thần không phục bệ hạ, thần không phục hắn!" Dương Chiêu chỉ vào Tiêu Lâm, "Bệ hạ! Hôm nay thần không có ý kiêu ngạo, nhưng Tiêu đình nguyên một mực vu oan cho thần! Hắn ta là kẻ yêu ngôn hoặc chúng, chuyên gây chuyện thị phi. Hắn có tư cách gì mà trở thành Trạng nguyên?”
Hiểu rồi, Dương Chiêu cho rằng mình xui xẻo nên quyết định tử chiến một phen, xử lý Tiểu Lâm. Khiến Tiêu Lâm ngã ngựa theo bằng được thì trong lòng hắn ta mới hả hê hơn một chút.
Lòng người thật ác độc! Hạ nhục Tiêu Lâm thì cũng thôi đi, hắn ta còn muốn tước đi danh hiệu mà Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3419480/chuong-268.html