Trong nhiều năm qua, rất nhiều quý tộc đã rơi đầu chỉ vì vạ miệng. Người ta thường nói làm bạn với vua chẳng khác nào cưỡi trên lưng hổ, thiên uy của hoàng đế không dung thứ cho bất cứ hành động sai trái nào.
Dương Lạc quỳ xuống, run rẩy.
Trong số Tiến sĩ năm nay, Dương Chiêu ban đầu được sắp xếp để trở thành Trạng nguyên, nhưng cuối cùng hắn ta lại chỉ xếp thứ ba và trở thành Thám hoa.
Làm Thám hoa thì cũng đành thôi, nếu giờ đến cái chức Thám hoa cũng không giữ nổi nữa thì làm sao tơ tưởng đến việc lấy công chúa được?
Dương Lạc trừng mắt nhìn cháu trai Dương Chiêu, hận hắn dám nhiều lời. Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay là Tần gia, Tân gia luôn được hoàng đế ân sủng. Dương Chiêu này đúng là không biết trời cao đất dày!
Dương Chiêu còn muốn bào chữa vài câu, nhưng khi nhìn thúc mình đã quỳ xuống, hắn không khỏi ngậm chặt miệng. Nhưng lồng ngực hắn lại phập phồng vì bất mãn. Khi nhìn thấy vẻ mặt điềm nhiên của Tiêu Lâm, Dương Chiêu thật sự chỉ hận không thể giết người!
"Bệ hạ, Dương Chiêu..."
Dương Lạc quỳ xuống như thế này không phải là công tư bất phân thì là gì? Tiêu Lâm đảo mắt, người có quyền lực thì tốt rồi, muốn thiên vị kẻ nào là thiên vị kẻ đó.
Dương Lạc đang muốn bảo vệ cháu trai, ông ta sớm đã nghĩ xong nên nói cái gì. Không ngờ ông ta vừa định mở miệng thì Tiêu Lâm đã trầm giọng nói: "Dương đại nhân, ông không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3419479/chuong-267.html