Ngựa đen vẫn là ngựa hoang Tác-ta, mỗi con ngựa oai phong lãm liệt, nghênh phong xào xạc, toàn thân bóng lưỡng, nuôi vô cùng tốt.
Ky binh vừa đến đã làm kinh động nô lệ Côn Luân ở Ám Uyên. Bọn họ đồng loạt chạy tới, im lặng đứng ở bên nhìn cảnh đó.
“Hạ quan bái kiến Vương gia”.
Người dẫn đầu là thuộc hạ của Chu nội sử, tên là Triệu Thương. Ky binh có ba mươi người, ai cũng lực lưỡng mạnh mẽ, bọn họ tự xưng là hóa thân của chính nghĩa, là người bảo vệ cho pháp luật. Bọn họ ngồi trên cao xem xét Tiêu Lâm: “Ta là người của Nội sử phủ, ngươi tàn sát binh lính triều đình! Phá hủy quan nha! Tiêu Lâm! Ngươi có biết tội?”.
“Không biết”, Tiêu Lâm nhướng mày, nô lệ Côn Luân đứng xung quanh kinh ngạc run rẩy. Chủ nhân của Bạch Khởi dám nói chuyện với quan gia như vậy? Tuy văn nhân có địa vị, nhưng rất ít văn nhân dám đối đầu với quan binh.
Triệu Thương nhíu mày, Tiêu Lâm nói thẳng: “Không chỉ không biết tội, ta còn muốn hỏi, quan binh tư thông với nô lệ Côn Luân, đây là tội gì?”.
Triệu Thương nhíu mày càng chặt, ông ta liếc nhìn thi thể bị thiêu cháy đen trên mặt đất. Đám phế vật này, chơi thì chơi, còn bị phát hiện!
“Hừ, ngươi có chứng cứ? Sao không trình lên đây?”, Triệu Thương quan khí bức người, liếc nhìn nô lệ Côn Luân, đặc biệt là những đứa bé gái bên phía Ngụy Chỉ.
Chỉ một ánh mắt, các nô lệ Côn Luân bất kể nam nữ già trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409583/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.