Thực ra đại nhân chưa từng động lấy một đồng tiền của Thi Si. Chậc chậc, Kiếm Si đúng là hào phóng bậc nhất mà.
Tiêu Lâm có vẻ ngửi thấy được mùi hào phú quen thuộc nên vấn tiếp tục thở dài, mỉm cười: “Chỉ là không biết ông chiêu mộ ta là vì lý do gì? Ta tự nhận ta đáng giá sáu vạn lượng và một con ngựa tốt nhưng Kiếm Si ông hào phóng đến vậy đúng là hiếm thấy ở Đại Ngụy.Ta cảm động vô cùng”.
Kiếm S¡i được tâng bốc như vậy thì vui mừng hét lớn: “Ngay từ lúc ngươi lấy được đệ nhất kiếm ở Côn Luân thì ta đã để ý tới ngươi rồi. Người có khí thế của phụ thân ngươi, có nhiệt huyết trong máu, ta muốn có ngươi. Đợi ngươi đỗ thi Đình thì ngươi sẽ cùng ta phát triển kiếm đạo, đánh bại Tân phủ trở thành người nắm giữ binh trận chính thức của Đại Ngụy”.
Tiêu Lâm day tai. Ông ta nói to quá mà cũng không thấy rát họng là gì. Hắn cười gật đầu, nói một câu đơn giản là đám người của Ngụy giám quốc muốn tranh đoạt binh quyền thôi mà.
Thế mà nói nghe ghê lắm.
Tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn được nghe người khác đánh giá về phụ thân của mình.
Kiếm Si là kẻ địch mà lại thừa nhận ông Tiêu thì xem ra trong triều vẫn có người nhớ tới sự hào hùng, bá đạo của Tiêu gia năm xưa.
Đám nô bộc bên cạnh cuống cả lên. Những lời đó mà cũng có thể nói ra với một kẻ thất thường như Tiêu Lâm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409582/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.