Tiêu Lâm tới cũng tới rồi, nhưng trên người đầy máu, mặt và quần áo cũng có vết máu, mùi máu nồng nặc khiến đám người say rượu đã tỉnh táo hơn đôi phần.
Không phải Tiêu Lâm bệnh nặng nằm liệt giường sao? Hắn ban đầu nói không tới, sao bây giờ lại tới, sao không phối hợp với Tần phủ diễn nốt vở kịch này?
Xuân Minh thì thầm bên tai Tần lão thái thái, Tân lão thái thái buông đôi đũa trong tay xuống, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Bọn họ chỉ là mấy tên đầy tớ, giết rồi thì thôi, sao phải hoảng hốt như vậy?"
"Cô gia giết người rồi thì thôi đi, nhưng lại còn chặt tay bọn họ gửi đến phòng tiểu thư”.
Một bao tải đựng tay người đẫm máu được ném vào phòng Tần Phượng Uyển.
Tứ chi của hơn chục người với vết thương và vết máu nhớp nháp trên mặt đất, cảnh tượng thật kinh hoàng.
Bạch Khởi cũng lạnh lùng truyền đạt lời của Tiêu Lâm: “Chủ nhân ta đã nói, thi thể của năm mươi nghìn người nhà họ Tiêu phải chất thành núi mới đổi lại được cho Đại Ngụy hòa bình như ngày nay. Không ai có tư cách được phép đối xử với Tiêu phu nhân như vậy. Nếu Tần đại tiểu thư không biết năm mươi nghìn người là bao nhiêu thì có thể dựa vào thi thể của những người này mà tưởng tượng".
Tân Phượng Uyển nôn mửa tại chỗ và khóc nấc lên.
"Cái gì?" Tần lão thái thái kinh ngạc, Tiêu Lâm vốn là một học giả yếu đuối, sao lại có thể làm ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409555/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.