Đều là con người, đều sống trong cùng một thời đại, tại sao phải coi thường nhau?
Nhưng Tiêu Lâm không bao giờ ngờ răng những kẻ này lại coi thường hắn và cho rằng bọn chúng có thể chà đạp lên hắn! Bà Tiêu bọn chúng cũng có thể sỉ nhục! Tiêu gia bọn chúng cũng có thể xúc phạm!
Chậc chậc, lúc Tiêu Lâm vui vẻ thì đám đầy tớ này vẫn là con người, nhưng nếu hắn không vui thì những kẻ này cũng không bằng cỏ rác!
Tiêu Lâm ra lệnh cho Bạch Khởi đứng yên tại chỗ, hắn sẽ đích thân xử lý!
Hắn cầm kiếm, từng bước một đi vào trong sân. Tiêu Lâm hiện tại đã cường tráng hơn xưa rất nhiều, từng bước chân của hắn khiến bùn đất dưới chân bắn ra xung quanh.
Bùn đất ở dưới chân cũng giống như đám đầy tớ này, dùng cả tính mạng để giữ chân Tiêu Lâm nhưng vẫn bị hắn chê bẩn tưởi và tỉ tiện.
"Cô gia! Tha mạng! Tha mạng!"
"Không, không, không! Cô gia, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy!"
Khi đám đầy tớ cầu xin sự thương xót, khuôn mặt họ đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đặc biệt sáng lên, như đang cầu xin chút tình thương từ Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm đã từng thương xót họ.
Nhưng họ đã đáp trả hắn bằng gậy gộc và những lời lẽ thô bỉ, bén nhọn như dao.
Vì vậy, Tiêu Lâm muốn lấy lại lòng thương xót của hắn!
Phải lấy lại sự thương hại của mình đối với những kẻ như vậy!
Hắn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409554/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.