Trong số những cử nhân này, Tiêu Lâm có thân phận thấp. nhất, nhất định sẽ bị ức hiếp!
Hơn nữa, Minh Nguyệt Lâu có những cô gái ngồi cùng phục vụ.
Những cô gái đó duyên dáng thướt tha, ai cũng vô cùng xinh đẹp.
Nếu bị trưởng tỷ biết được, e là sẽ đánh gãy chân tỷ phu.
“Đánh gãy chân ta? Vậy thì càng phải đi!”.
Tiêu Lâm cười ha ha, lên xe ngựa của Ngụy Thanh.
Ghê tởm đến mức ngay cả Tân Nam cũng chán ghét, hắn lại muốn xem xem Dương Chư ghê tởm đến mức nào.
Tân Nam sốt ruột giậm chân, kéo Tân Bắc lên ngựa đuổi theo.
Một nhóm cử nhân thiếu niên ở kinh thành hết sức hăm hở, quất ngựa lao nhanh, tiến vào chốn phong lưu trong đêm.
Tiếng vó ngựa hỗn loạn mạnh mẽ, người đi đường vội vàng tránh sang bên, tuy không biết trong xe ngựa là ai nhưng đều cúi đầu hành lễ.
Con cháu quyền quý ra đường giống như cả con đường là của nhà họ vậy.
Lần đầu Tiêu Lâm ngồi trên xe ngựa ngắm cảnh, thú vui của người có quyền đúng là khác biệt.
Người đời như sâu kiến, con cháu quyền quý ngồi trên cao, ngay cả khi đi đường cũng có cảm giác ưu việt.
Trong xe ngựa, Ngụy Thanh nhắc nhở: “
Con người Dương Chư không tầm thường, bữa cơm hẳn mời huynh ăn sợ là bữa cơm ân huệ”.
Tiêu Lâm cười lớn, bình tĩnh không lo lắng.
Chu Hành bị bắt giam đợi ngày chém đầu, phe Chu thị sẽ dễ dàng tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409505/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.