Đệ tử thế gia giật mình. Cái gì? Tại sao chứ?
Chẳng lẽ Kinh Thi họ học không giống với Tiêu Lâm? Dương Chư lén siết chặt nắm đấm, trong mắt là lửa giận.
Đệ tử thế gia ngẩn ra, nhìn mấy chục người hì hục trồng cây, cây đào và cây mận được trồng hai bên trái phải trong sân.
Thế này thì hay rồi, mỗi lần tan học họ phải đọc bốn câu của Tiêu Lâm ở cửa, còn bây giờ, mỗi lần tới gặp Văn giáo dụ thì còn phải đi qua cây của Tiêu Lâm! Đúng là âm hồn không tan!
Văn giáo dụ lại rất vui sướng, cuối cùng ông ta cũng có người kế thừa.
Trong thiên hạ, chỉ có Tiêu Lâm và ông ta mong người người đều được học tập. Người như thế mới có thể nhìn xa trông rộng, mới có được giác ngộ vượt xa người đời.
Thật ra Tiêu Lâm cũng không phải giác ngộ cao mà là do. hẳn có được 9 năm giáo dục bắt buộc, từng gặp được thầy cô tốt, tất nhiên cũng hiểu sự buồn bã của Văn Hàn.
Đệ tử thế gia độc chiếm tài nguyên giáo dục tốt nhất, dân thường lại chẳng biết được con chữ ra sao, Văn Hàn sao có thể không đau lòng.
Tiêu Lâm muốn truyền bá tri thức là vì nếu đối tác không biết chữ thì sao hắn có thể giao lưu.
Mọi người cùng góp củi, tri thức được truyền bá thì Đại Nguy mới có thể kiếm được nhiều tiền! Nhân tài là yếu tố đầu tiên của kinh tế, chế độ giáo dục của Đại Nguy phải sửa đổi thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409504/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.