Bạch Khởi cao lớn, lượng cơm cũng rất đáng kinh ngạc. Bạch Khởi ăn rất ngon miệng, Tiêu Lâm cũng rất hài lòng.
Tiêu Lâm đã ăn no cố tình bỏ bớt đồ ăn thừa trên đĩa, Tần Phượng Uyển cau mày nói: “Ngươi có thể để ý lễ nghỉ ăn uống một chút không?”
Lúc này Tiêu Lâm mới chú ý đến khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Tân Phượng Uyển sắp tối sầm lại, cho dù như thế, đôi mày như tranh vẽ của nàng vẫn động lòng người như thế.
Tiêu Lâm mặc kệ nạng, hắn không nhắc đến chuyện lần trước của nàng và Chu Hành không có nghĩa là hắn tha thứ.
Hắn giả vờ như không nhìn thấy Tân Phượng Uyển, sau khi ăn xong Bạch Khởi cầm lư hương chuẩn bị rời đi, không nói một lời cảm ơn.
Hắn khinh thường người nhà họ Tần như thế, Tân Phượng Uyên không nhịn được nữa: “Tiêu Lâm, ngươi đi đâu?”
Tiêu Lâm lạnh nhạt nói: “Dĩ nhiên là về nhà rồi”.
“Ngươi đã vào Tần phủ, ngươi còn có nhà gì nữa?”, Tân Phượng Uyển tức giận, những lời đàm tiếu, chỉ trỏ của người ngoài đã truyền đến chỗ nàng. Nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, Tiêu Lâm sao có thể nhắm mắt làm ngơ, thờ ơ như thế?
Trước đây ai cũng nói Tiêu Lâm không xứng với Tân Phượng Uyển, gả cho Tiêu Lâm là nỗi xấu hổ của Tân Phượng Uyển.
Bây giờ Tiêu Lâm đã vào phòng sách Thanh Viên, trở thành đệ tử của Văn Hàn, lời đồn của đám người đó đều cho rằng Tần phủ không tốt lành gì và còn keo kiệt, cô gia của Tần phủ nhập học thì ngoài việc chuẩn bị một số thứ thì chẳng nộp học phí.
Quả thực Tiêu Lâm chưa đóng học phí, đó là vì Văn Hàn nói hắn có thể nhập học mà không cần nộp học phí, hắn đã dự định sau này khi bắt đầu kinh doanh, nhất định sẽ đền đáp sự khoan dung của Văn giáo dụ.
Nhưng cho dù không nộp học phí, Tiêu Lâm cũng không đòi Tân phủ nửa xu, hắn thật sự không biết tại sao Tân Phượng Uyển lại tức giận: “Dĩ nhiên Tiêu Lâm có thể giải quyết chuyện học phí, cô vô cớ chỉ trích ta, ta không tiếp”.
Tân Phượng Uyển biến sắc, bây giờ hắn còn chẳng thèm gọi Tần tiểu thư nữa là, đúng là chẳng xem ai ra gì.
Nàng quát: “Ngươi không nộp học phí còn đi nói lung tung, cố ý đưa Tần phủ lên đầu sóng ngọn gió, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Tiêu Lâm dở khóc dở cười, người này khá thú vị. Theo lý, Tiêu Lâm là cô gia ở rể của Tần phủ, giống như con trai của nhà họ Tần, cho nên học phí là do Tần phủ chỉ trả.
Tần phủ không chủ động đóng học phí, muốn vạch ra ranh giới rõ ràng giữa Tiêu Lâm, Tiêu Lâm vui mừng còn không kịp, đương nhiên sẽ không xin Tân phủ một xu, Tiêu Lâm hắn cũng không thể không kiếm được số tiền nhỏ này mà.
Khắp nơi ở kinh thành đều có tin đồn rằng hắn không có tiền đóng học phí, đó là vì đám con cháu thế gia Thanh Viên không tìm được khuyết điểm nào khác ở hắn nên mới lấy đó làm cái cớ.
“Hơ, không liên quan gì đến ngươi? Ta nghĩ hắn chỉ muốn tiền. Dẫn đi”, Tân Phượng Uyển kiêu ngạo vò ngân phiếu đã chuẩn bị từ trước thành một cục rồi ném xuống đất, làm như bố thí cho kẻ ăn xin: “Đây là ba trăm lạng vàng! Ngươi gây rối khắp thành chẳng phải vì muốn tiền sao? Ngươi có thể chấp nhận mất mặt nhưng nhà họ Tân bọn ta thì không”.
Tần lão thái thái và Tân Phong kiêu ngạo nhìn hắn, họ xem Tiêu Lâm như một con chó, cho dù thế nào, Tiêu Lâm chẳng qua đều đang vẫy đuôi xin xỏ.
Cả đời Tiêu Lâm cũng không kiếm được ba trăm lượng vàng này.
Hắn không giỏi số học, chỉ có thể dừng lại ở cuộc thi Hội.
Cả đời làm một giải nguyên nhỏ bé, có thể gây ra sóng gió gì chứ?
Họ chỉ thương hại Tiêu Lâm, không có chí lớn và có chút tài năng nhưng vẫn không thể chống lại đám quyền quý ở kinh thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]