Trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Lâm bảo A Thạch để mười mấy vò rượu vào sân nhà.
Tường ngoài sân nhà của Tiêu Lâm không cao, hương rượu có thể tự do bay ra ngoài. A Thạch nghỉ ngờ nói: “Cô gia, tuy kỉnh thành an toàn nhưng kẻ trộm rất nhiều, chúng ta để rượu trong sân e là sẽ bị trộm”.
Cái hắn cần chính là bị trộm.
Hương rượu không sợ giấu sâu trong hẻm.
Nhưng ở thế kỷ hai mươi mốt, sản phẩm tốt ít ai biết đến, chỉ có quảng cáo và tiếp thị tốt thì mới có thể bán được sản phẩm.
Bây giờ Tiêu Lâm chưa có thương bài, chưa mở được cửa tiệm, nhưng tạo thương hiệu cần có thời gian. Rượu bị trộm là bước đầu của Tiêu Lâm.
Hắn tin rằng danh tiếng rượu của hắn sẽ được truyền xa.
Đế quốc tài phú của hắn sắp đặt xuống viên gạch đầu tiên.
Tiêu Lâm không giải thích với A Thạch, mặc dù A Thạch không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô gia.
Trong con hẻm dài, hương rượu bắt đầu lan ra từ sân nhà Tiêu gia, dần dần bay ra ngoài.
Hôm nay trời đẹp, Tiêu Lâm quen đường đỉ xuyên qua con hẻm trong kỉnh thành, hắn muốn đi đường tắt đến Tri Nghĩa Đường.
Sau lưng có tiếng bước chân đỉ theo, Tiêu Lâm đỉ chậm, tiếng bước chân cũng chậm, hắn đi nhanh, tiếng bước chân cũng nhanh.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Tiêu Lâm. Nếu au đả trong hẻm, hắn không chiếm ưu thế.
Tiêu Lâm quay người, sau lưng không có ai.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409440/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.