“Đồng ý, đồng ý! Đa tạ cô gia! Đa tạ cô gia!”, A Thạch mừng rỡ, đang định quỳ xuống thì được Tiêu Lâm đỡ dậy: “Tiết kiệm chút sức lực để đi đến Tiêu gia”. 
“Cô gia, làm sao người lâỳ được nô tịch của A Thạch vậy?”. 
A Thạch nước mắt tràn bờ mỉ, năm xưa nhà cậu ta nghèo đói, bất đắc đr mới bán cậu ta làm nô tài. Khi có nô tịch thì mãi mãi không có ngày trở mình, cả đời sẽ chỉ là nô tài của người phú quý. 
Tiêu Lâm vỗ vai cậu ta: “Ta muốn đưa một người đi là việc rất dễ, đi thôi”. 
/zVâng!”, A Thạch lập tức ném chiếc muôi của Tần phủ trong tay đi, bước nhanh theo Tiêu Lâm ra ngoài. 
Dưới ánh chiều tà, ánh sáng kéo dài bóng hai người. Quản sự của Tân phủ nhẹ nhàng tung hứng nén vàng mà Tiêu Lâm đưa, cô gia muốn có một nô tài thôi mà lại hào phóng thế này. 
Tần phủ người đông phức tạp, nô bộc thỉnh thoảng cũng bệnh chết, lao lực mà chết, thiếu bớt một A Thạch cũng không aỉ để ý. 
“Đa tạ cô gia!”, quản sự kiếm được một 
khoản tiền bất chính, cúi người trước bóng lưng của Tiêu Lâm. 
Chuyện Tân Nam đắc tội với Tiêu Lâm, quấy nhiễu gia thần mà mắc bệnh lạ chỉ trong nửa ngày đã truyền khắp Tan phủ, khiến người của Tân phủ kinh hãi. 
Trong ba ngày ba đêm, Tân Nam ngứa ngáy lăn lộn trên mặt đất, quỷ khóc sói tru, người của Tân phủ cũng bận rộn suốt ba ngày ba đêm. 
Từ đường của Tần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409439/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.