Sự khiêm tốn giả tạo này trong mắt người khác là lễ nghĩa chu toàn. Mọi người đều rất hưng phấn nhìn Chu Hành, yên lặng chờ đợi nghe bài thơ của hắn.
"Quan Thư":
"Thư quyển đa tình tựa cố nhân. Thần hôn ưu lạc mỗi tương thân.
Nhãn tiền trực hạ tam thiên tự. Hung thứ toàn vô nhất điểm trần.
Hoạt thuỷ nguyên lưu tuỳ xứ mãn. Đông phong hoa liễu trục thời tân.
Kim yên ngọc lặc tầm phương khách. Vị tín ngã lư biệt hữu xuân”.
Bài thơ này có thể tóm gọn trong một câu: “Tôi” đọc không vì mục đích nào khác ngoài việc tu dưỡng bản thân, kẻ giàu có và quyền thế không thể cảm nhận được sự tươi đẹp ở thế giới thực, nhưng “tôi” lại cảm nhận được mùa xuân trong sách.
Tư tưởng thanh cao, ý tứ ưu nhã.
Đào Văn Liễu thì muốn làm quan, nhưng Chu Hành bày tỏ rằng mình không có ham muốn đó, và chỉ có sách là bạn tốt của hắn.
"Hay! Không hổ danh là đệ nhất tài tử!" Mọi người đồng loạt vỗ tay và tung hô hắn nhiều lần.
Tần Phượng Uyển trên mặt tràn đầy vui mừng, nàng nhìn lên sân khấu nơi Chu Hành đang đứng với ánh mắt ngưỡng mộ, không hề còn chút dè dặt nào của tiểu thư con quan mà hệt như một thiếu nữ.
"Chu Hành huynh, Đào mỗ xin bái phục. Cảnh giới tư tưởng của Chu huynh vượt xa tầm với của Đào mỗ. Ta tâm phục khẩu phục”.
Chu Hành đáp lễ và đỡ Đào Văn Liễu đứng dậy, hắn không hề kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409406/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.