Phán đoán khi cảm nhận làn da, nhất định đây là một cô gái.
Bây giờ ở Hoa Hình cùng mình có quan hệ tốt như thế, và có thể đến tham dự buổi khai trương, Vương Đông Quân có thể nghĩ đến Như Hiền.
Cũng chỉ có cô ấy mới hâm hâm làm chuyện này.
Vả lại, trước đó Trần Minh đã nói rằng anh ta sẽ mời Như Hiền đến tham gia sự kiện khai trương.
Vì vậy, Vương Đông Quân không nói gì.
Muốn Như Hiền tự đùa giỡn một mình.
Bầu không khí im lặng và có chút xấu hổ trong mười giây.
Người đứng phía sau dường như có chút sốt ruột, tức giận nói: “Này. Đồ ngốc? Mau đoán xem tôi là ai."
Vương Đông Quân bất đắc dĩ thở dài nói: “Cô chủ Như, cậu đừng đùa giỡn nữa được không? Tôi buổi sáng còn chưa ăn, còn đang đói đây."
“Cô chủ Như là ai? Đoán lại xem.” Người phía sau không thừa nhận.
“Ồ, đây là cậu ép tôi. Nếu không buông tay, đừng có trách tôi mạnh tay đấy.”
“Không buông tay.”
“Xem đây.”
Đang nói, Vương Đông Quân bỗng nhiên duỗi tay phải ra sau.
Trực tiếp nắm được lấy má cô ấy mà vặn nhẹ.
“Ôi. Đau quá.”
Cô gái đứng đằng sau kêu đau.
Cuối cùng đã buông đôi tay đang che mắt Vương Đông Quân.
Trong quá trình duỗi người về phía sau, phần nhô ra trước ngực vô tình chạm vào tay Vương Đông Quân.
“Mẹ ơi.”
Cái gì vậy.
Vương Đông Quân rất sửng sốt.
Không xong rồi.
Vui đùa hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3382795/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.